Thứ Ba, tháng 12 29, 2009

GIáng sinh 2009 - Yêu vợ nhiều lắm!


Nguoi Viet Nam (12/24/2009 5:47:38 PM): Giáng sinh đến cùng với những cơn gió lạnh nên mọi người thường bảo mùa đông thật lạnh. Nhưng a hãy tin rằng e luôn ở bên a khi a cảm thấy buồn, cô đơn hay cảm thấy mùa đông thật lạnh.và e luôn mong chúng ta sẽ cùng đi đến cuối con đường
Nguoi Viet Nam (12/24/2009 5:47:53 PM): a co biết tâm trạng của e luc này không ?
Nguoi Viet Nam (12/24/2009 5:49:30 PM): k biết có phải e quá ích kỉ hay k nhưng khi nghe xong những gi a nói e đã khóc và e k muốn a biết la minh khóc nên e đã tắt vội điện thoại đi
Người Việt Nam : Em đã hi vọng thật nhiều
Người việt Nam :Người ta thường bảo khi lấy chồng rồi thì phải thực tế chứ không lãng mạng như hồi yêu được, nhưng em không nghĩ anh đưa em về thực tế nhanh như vậy!
Người việt nam : Một giáng sinh thật buồn!
Nhưng vợ ơi biết không anh yêu vợ nhiều lắm!

Thứ Ba, tháng 11 24, 2009

Tanpro và những người bạn - Những hình ảnh chỉ dám công bố sát ngày cưới


Vâng! Như trên tít đã chạy. Những hình ảnh này chỉ dám công bố vào những ngày sát ngày cưới của thân chủ tôi - Mr Tân pro đây! Lượm nhặt trong kho tài liệu mật mới được giải mã của bộ quốc phòng mới lọc ra được ít hình này!

Đầu tiên phải nói sơ qua về Mr Tân pro đã. Anh khởi đầu là một dân thường với đức tính quí báu của phụ nữ Việt Nam là cần cù, tiết kiệm và đảm đang anh vượt qua vũ môn để trở thành một công dân Hà Lội với mác sinh viên tỉnh lẻ. Không ngại với bạn bè trang lứa anh luôn tự hào về bản thân mình là một người đẹp trai, lắm tài nhưng điều kiện khó khăn để xóa đi mặc cảm tự ti khi đi bên cạnh các em luôn thơm lừng mùi Sunsilk. Với sự tự tin đó anh hừng hừng niềm tin rằng mình sẽ sắm sanh được một em người yêu "xịn" nơi phố "lội" Hà Thành. Nhưng ai đâu ngờ...

Sự thất bại trong mối tình đầu ko biến anh thành con người khác. Bên ngoài mọi người nhìn tưởng anh đang chìm trong u mê và tuyệt vọng.Thì Không! Với những đức tính quí báu của mình anh lại tu luyện thêm một ý chí mới. Đó là ý chí quyết trở thành dân chơi. Như tên gọi ngày hôm nay Tân pro.

Trải qua những năm tháng đáng để quên giờ đây thì anh thông thạo các khoản nghề ăn chơi lắm! Nhưng đó lại không phải là lĩnh vực trong bài viết này. Vì anh đã công bố từ bỏ hết để trở thành một người đàn ông chân chính (chân phụ cũng giấu đi luôn).Vì sự nghiệp "xuất giá" tòng thê. :P.

Vì anh ko còn sinh hoạt với câu lạc bộ bộ quốc phòng độc thân ăn chơi nữa. Nên những hình ảnh về mối quan hệ của anh được giải mật. Sau đây là vài người bạn hoành tráng của anh. Các anh ý làm to lắm! Toàn ở trển cả đấy!

Hình ảnh đầu tiên là anh Chùa Kiên.


Tiếp theo là dân chơi tỉnh lẻ Bờ Da-u. Nhìn anh ngồi nặn bài trông tưởng nông dân ngồi chờ đến lượt hút thuốc lào

Ngồi bên cạnh anh Da-u là một thiếu gia đang nổi có tên là Phờ Lờ.Tuy tuổi trẻ nhưng anh sở trường cả Đế chế đến chắn phỏm và các loại vớ vẩn ăn tiền.
Trong các mối quan hệ thì có vẻ anh thân thiết nhất với "đại gia" Núi Ve. Nhìn hình ảnh hai anh phè phỡn là đủ hiểu

Thêm hình ảnh của đại gia Núi Ve này đang ngồi cậy rử mũi ở móng tay bỏ mồm chơi
Trong mối quan hệ của anh ko thể bỏ quên anh dân đú với phương trâm không sài đồ điêu chỉ sài đồ hiệu...China. Đó là anh Lờ Dờ! Anh mặc áo đen vinh dự ngồi bên trái (trong ảnh) anh Da-u tiên sinh dưới đây
Và trong một đại hội tuyển Hàng Khủng anh cũng xun xoe đứng bên cạnh một xếp to thuộc ngành dân chơi
Và để kết thúc về những anh em chiến hữu thì không thể không kể đến 2 anh pro sau



Thứ Năm, tháng 11 19, 2009

Thứ Năm, tháng 3 26, 2009

Những lâu đài trên cát

Mặt trời rực rỡ. Trên bờ biển, một cậu bé cắm cúi xúc cát đổ vào chiếc xô nhỏ đặt bên cạnh. Khi chiếc xô đầy cát, cậu bé úp ngược nó xuống mặt cát. Nhấc chiếc xô ra và cậu bé đã có một toà nhà tròn xoay bằng cát. Tuy nhiên, trí tưởng tượng của một cậu bé không chỉ dừng lại ở một ngôi nhà hình tròn. Cậu bé đào những rãnh nhỏ xung quanh ngôi nhà làm hào bảo vệ. Những chiếc nắp chai và vỏ ốc trở thành những người lính gác còn những que kem trở thành cây cầu nối những tòa nhà với nhau. một tòa lâu đài thực sự của một chàng hoàng tử khôi ngô trong truyện cổ tích. 
Cách đó rất xa, thành phố đông đúc, không khí ồn ào, xe cộ như mắc cửi. một người đàn ông đang làm việc trong văn phòng. Ông xếp lại các chồng giấy tờ trên bàn làm việc, trao đổi vài câu qua điện thoại, rồi lại gõ máy tính. Khuôn mặt ông sáng lên vì đạt được kết quả tốt đẹp: hợp đồng được ký kết và thu nhiều lợi nhuận. Hàng ngày ông đều đến nơi làm việc, lập những kế hoạch, dự đoán tình hình thị trường. Có những người lính gác, có tiền lương, có lợi nhuận, và công ty cũng là một toà lâu đài mơ ước trong đó ông ấy là một vị vua điều hành tất cả. 
Hai người cùng đang xây dựng những lâu đài của mình. Họ có rất nhiều điểm giống nhau: đạt được những kết quả mà đối với họ là tốt đẹp từ những cố gắng rât nhỏ. Họ đều say mê và kiên trì. Đối với mỗi người, tòa lâu đài mình đang xây dựng đều có ý nghĩa thật đặc biệt và rất quan trọng. 
Tuy nhiên, khi thủy triều lên, cậu bé không hề ngạc nhiên hay lo sợ gì cả. Cậu nhảy lên trên những ngọn sóng, vỗ tay reo mừng và cười toe toét khi thấy những con sóng cuốn toà lâu đài vào biển cả. Cậu bé hoàn toàn bình thản. Cậu cầm xẻng và xô ra về vì biết rằng thủy triều đã cuốn cát ra biển, và rằng sáng mai cậu sẽ lại xây được một ngôi nhà mới đẹp hơn. 
Nhưng những người lớn thường không như vậy. Khi những khó khăn đến, họ coi đó là một điều thật tệ hại chứ không bình thường như thủy triều những lúc hoàng hôn. Họ thường chán nản đến mức không nghĩ rằng vào sáng hôm sau thủy triều sẽ rút và chúng ta lại có thể bắt đầu xây một cái gì đó khác đẹp hơn, tốt hơn. 
Có lẽ đó là một trong những điều mà chính người lớn lại phải học từ trẻ em.

Cho và nhận

Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư nầy vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giầy cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giầy của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình. 

Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giầy của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giầy." 
Vị giáo sư ngăn lại: "Nầy, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân nầy đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giầy của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao." 
Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó. 
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giầy và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giầy thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giầy còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giầy. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn. 
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".