Thứ Hai, tháng 6 28, 2010

Khi vợ ở xa nhà!

Mỗi giọt nước mắt là dấu hiệu của sự tan vỡ, mọi sự im lặng là dấu hiệu của cô đơn, mỗi nụ cười là dấu hiệu của thân ái, mỗi một tin nhắn là dấu hiệu của ký ức anh nhớ về em.
Và anh đang dần nhận ra những bài học trong cuộc sống. Đó là học cách chăm sóc, học cách mỉm cười, học cách khóc, học cách cho đi, học cách tha thứ, chia sẻ, tin tưởng, học cách yêu và học cách để nói với em rằng: “Anh nhớ em”.

Đôi mắt anh đang bị tổn thương bởi vì anh không thể nhìn thấy em. Đôi tay anh trống rỗng bởi không thể giữ được em. Đôi môi anh lạnh giá vì không thể hôn em, và trái tim anh đang tan vỡ bởi vì anh không có được em.

Một từ “tạm biệt” đơn giản cũng có thể khiến chúng ta khóc. Một lời nói đùa đơn giản cũng có thể khiến chúng ta mỉm cười. Và anh hi vọng những lời nhắn giản dị có thể giúp em nghĩ đến anh. Bởi vì anh nhớ em.

Thật hạnh phúc khi chúng ta có gia đình. Và thông minh nhất, khôn ngoan nhất là những người biết gìn giữ niềm hạnh phúc đó.

Thứ Năm, tháng 6 24, 2010

Một ngày xung đột của Gia Đình nhỏ


Thêm VideoVơ ơi! Anh không biết giải thích thế nào cho vợ hiểu những suy nghĩ và lo lắng của mình cho vợ vì nói ra anh lại sợ suy nghĩ nhiều ảnh hưởng tới em và con.
Em cứ bảo chúng mình mỗi người một suy nghĩ khác nhau, nhưng nếu những suy nghĩ ấy cùng chung mục đích là xây dựng một gia đình, một tương lai cho cả nhà thì suy nghĩ đó là trùng nhau là giống nhau em.
Đôi khi cùng một suy nghĩ nhưng có lẽ những hành động lại khác nhau vì hoàn cảnh sống của mỗi người trước đây khác nhau. Nên mọi việc cần cả 2 người em ah!

Thứ Hai, tháng 6 21, 2010

Tâm tư của những người mang tâm trạng!


Hôm nay có vẻ mình là một người mang tâm trạng, mà chẳng biết tâm trạng cụ thể gì nữa. Có những lỗi lo xem kẽ với nhưng niềm vui những thành công đầu đời.
Khi xuất thân từ một làng quê nghèo khó của một gia đình truyền thống. Tôi bắt đầu bước vào ngưỡng cửa Đại học, với nhiều cái mới lạ, cái mà mình coi là ước mơ đối với những người học trò và bước đi từ một làng quê nghèo khó. Trong 4 năm học tự lập với sự trợ giúp của bố mẹ từ tiền bạc và tình thương yêu nuôi nấng mình để vượt qua những năm học khó khăn để được một kết quả tốt trong học tập. Qua 4 năm ấy mình mới thấu hiểu được cuộc sống hơn, tình yêu thương của gia đình hơn và tình anh em bạn bè như thế nào. Rồi cuộc sống sinh viên dần qua đi bước vào đường đời với hai bàn tay trắng nhưng tôi may mắn hơn là có tấm bằng đại học để bước vào đời. Thật may mắn hơn tôi được làm ở một công ty bất động sản có ưu thế tốt ở quê nhà. Rồi 2 năm làm ở đây tôi cũng đã trưởng thành nhiều hơn, thu nhập ổn định hơn. Mình cảm thấy tự tin để xây dựng một Gia đình nhỏ với một người mình yêu thương. Rồi những gì đến nó đã phải đến, sau khi lập gia đình cuộc sống mới càng trở lên khó khăn hơn: Thu nhập- công việc - Gia Đình.
- Thu nhập- Công việc: không phải là nhiều nhưng mà ổn định, cùng với một môi trường các anh em thật là vui vẻ, cởi mở tạo điều kiện tốt cho tôi làm việc. Nhưng cũng chính từ đây công việc càng nhiều áp lực, càng nhiều khó khắn mà mình thấy kiến thức của mình thì chưa đủ để đáp ứng hay sao đó nó cứ tồn đọng lại và làm cho mình cảm thấy có khắn hơn.
Những ước mơ lớn nhưng không bao giờ mình chịu làm từ những ước mơ nhỏ, mình cảm thấy mình lười hơn, sức ì lớn hơn. Chắc chắn từ này phải thay đổi cách làm công việc một cách chuyên môn hơn với đúng sức của mình hơn.
- Cuộc sống- Gia Đình: Một Ngôi nhà- Những đứa con- Người vợ hiền - Phương tiện đi lại;
Một ước muốn nho nhỏ nhưng đối với tôi nó là thật lớn lao, chắc phải cả một quá trình phấn đấu với những người xuất thân như tôi.
Vợ và con ơi, anh đang phải đếm từng ngày để chờ mong ngày đó.

Thứ Ba, tháng 6 08, 2010

Giấc mơ trưa


Hôm nay ngày 8/6/2010, một buổi trưa với cái nắng đầu mùa. Với những giấc mơ nho nhỏ như những người bình thường, những gia đình bình thường. Với những cảm xúc xen lẫn cả buồn vui. Hy vọng tương lai sẽ mỉn cười với vợ chồng mình. Vợ ơi, tất cả vì tương lai nhé cho dù cuộc sống có nhiều khó khăn em nhé!
Yêu vợ nhiều lắm!