Thứ Năm, tháng 9 23, 2010

Trung Thu Ngày 15/8/2010 âm lịch























Thật là thành công ngoài sức tưởng tượng của ban tổ chức đêm giao lưu trung thu của một làng quê hẻo lánh, nó mà một điều mà tôi mong đợi từ bao lâu nay " Hướng về quê hương" vì tôi là người xuất thân từ đó, tuổi thơ với những cái tết Trung Thu tôi gắn liền với làng quê ấy" Làng Văn Hóa Đông Duệ". Và năm nay sau một thời gian đi học đi làm, có chút thời gian về và cùng tâm với các em, các chú, các anh và các bạn cùng trang lứa tổ chức lên một cái trung thu ấn tượng trong lòng mọi người.
Để chuẩn bị cho đêm hội diễn các em nhỏ phải tập trước 1 tháng cùng với bao bận rộn của việc học hành, công việc gia đình. Với nhưng buối tối tập toát mồ hôi để rồi có một thành công lớn.
Đèn ông sao lớn được chuẩn bị thật hoành tráng nhất trong những năm tổ chức trung thu gần đây( Cao tới 3,5 m; rộng 3,5 m, quấn quanh là đèn nhấp nháy) được treo ở cây da đầu làng.
Hệ thống sân khấu và trang trí xung quanh khu vực quảng trường trung tâm làng được các bạn thanh niên tập trung làm như một đêm hội diễn lớn của cả xã với nhưng cờ đuôi nheo, ông sao, đèn lồng, .... được bố trí hợp lý.
Hệ thống âm thanh được thuê với một bộ loa khủng nhất như một đêm hội diễm âm nhạc.
Thời tiết: Ủng hộ hoàn toàn cho chúng tôi bắt đầu buổi vui trung thu:
Chi tiết thông qua các hình ảnh sau:

Thứ Tư, tháng 7 14, 2010

Lướt Web

Khi đọc một bài báo về một người chồng không biết quý trọng người vợ mình trong thời gian chung sống, rồi khi người vợ và con không còn trên đời này thì anh ta bảo là kiếp sau sẽ yêu thương, chăm sóc vợ con hơn. Làm gì có kiếp sau nữa. Phải quý trọng những gì mình đang có !
" Hỡi những người đàn ông trên thế giới này, hỡi những người bạn của tôi ơi hãy biết yêu thương những người vợ mình, gia đình mìn, cuộc sống này, thời gian này và chân trọng những gì mình đang có. Đứng đánh mất nhé"

Kiếp sau nếu lại làm chồng của em...

(Dân trí) - Cô vốn không bị điên. Năm đó cô 23 tuổi, rất trẻ. Người ta nói nhan sắc cô vào loại bình thường. Năm đó cô đem lòng yêu anh. Anh 23 tuổi, có chút danh tiếng, rất tài hoa và là người tình lý tưởng của rất nhiều cô gái trẻ.


Cô vừa hay làm việc cùng cơ quan với anh. Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp thích chơi bài, nhưng cô thì không. Tuy vậy, cô vẫn ngồi giữ chỗ, chờ anh ăn cơm xong sẽ nhường lại cho anh.

Anh chưa từng để ý đến cô, giữa anh và cô không hề có một sự ràng buộc nào. Cô là một cô gái tốt bụng và biết quan tâm đến người khác, nhưng lại rất ít cười. Cô chỉ cười khi ở bên cạnh anh. Mặc dù anh không quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn yêu anh tha thiết.

Buổi tối hôm đó, cô hẹn anh cùng đi tản bộ, và rồi thẹn thùng cô nói lời yêu anh. Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh tìm ra cách để khéo léo từ chối. Anh nói với cô rằng người con gái anh yêu không yêu anh, giờ anh không muốn yêu ai khác nữa vì trái tim anh đã chết, anh không thể làm bạn của cô được nữa, mong cô đừng tìm anh.

Cô khóc ròng một đêm. Khi đi làm, cô cũng khóc, đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, còn anh thì ngồi ngây ra đó không biết làm gì. Những ngày sau đó cô vẫn không ngừng khóc. Anh bắt đầu động lòng, xem ra cô thực sự rất yêu anh. Rồi cũng đến một ngày, anh hẹn cô ra ngoài. Anh nói sẽ thử đến với cô nếu cô không bận tâm đến việc anh chưa thể quên được người con gái cũ. Cô đồng ý, cười rạng rỡ. Cuối cùng anh cũng đã chấp nhận cô.

Tình yêu của anh và cô rất giản đơn, không có những lần hẹn nhau ra ngoài xem phim hay đi ăn. Anh luôn thờ ơ với cô. Những lúc vui nhất, họ thường ngồi dưới chân cầu bên cạnh bờ sông. Anh sống trong một căn hộ độc thân. Cô thường đến đó giặt quần áo giúp anh. Anh bị ốm cô quan tâm chăm sóc anh. Anh quên mất ngày sinh nhật cô, cô không trách anh. Đến sinh nhật anh, cô tặng anh một chiếc cà vạt thật đẹp và không quên tạo cho anh một bữa tiệc sinh nhật thật lãng mạn.

Một năm sau đó, hai người kết hôn. Mọi việc trong gia đình cô đều lo liệu chu đáo. Anh đi làm về có cơm ngon canh ngọt, xem ti vi xong có nước nóng để tắm, quần áo của anh cũng được cô giặt sạch sẽ. Anh có thể chuyên tâm vào sự nghiệp. Năm đó anh được thăng chức giám đốc, còn cô thì gầy đi nhiều. Hai năm sau cô có thai. Khi bụng to dần, việc cúi người ngồi xuống đối với cô khá khó khăn. Nhưng ngày nào cô cũng chăm chỉ giặt quần áo. Mọi việc trong gia đình vẫn do cô lo liệu. Một tháng sau, cô trở dạ. Bác sĩ trẩn đoán cô khó đẻ do vị trí thai nhi quá cao, phải mổ đẻ. Vì con, cô chấp chận, bé gái sinh ra nặng 3 cân. Ba mẹ anh muốn bế cháu, nhưng khi cháu là một bé gái thì không thèm đến thăm cô nữa. Những tháng nằm cữ, cô không có ai chăm sóc, người thân bên ngoại lại ở quá xa, mỗi tháng chỉ đến thăm được một lần và mỗi lần mang theo được một ít đồ tẩm bổ. Buổi tối, bé hay quấy, một mình cô phải thay tã, cho bé uống sữa. Anh không chăm sóc cô. Chưa hết cữ, hông cô bắt đầu đau nhức.

Bé rất xinh và đáng yêu. Cô âm thầm dõi theo sự lớn khôn của con, lòng ngập tràn hạnh phúc. Mặc dù sự thờ ơ của anh làm cô đau lòng, nhưng cô vẫn yêu anh. Cũng có những lúc cô trách anh, nhưng sau đó cô lại tha thứ cho anh. Có lẽ anh mãi mãi không biết quý trọng những thứ mình đang có, bởi vì trong quãng thời gian đó, anh luôn thờ ơ đối với sự tồn tại của cô.

Cô nhìn con lớn lên từng ngày, con những tiếng đầu tiên con bé gọi mẹ. Cứ như thế, thấm thoắt, bé đã lên năm tuổi. Trong một lần cô đưa bé đi chơi công viên, chiếc xe buýt chở hai mẹ con gặp tai nạn, cô bị ngất đi sau cú va chạm. Khi tỉnh lại mặt cô đầy máu, nhưng cô không hề để ý đến vết thương của mình mà nhìn xung quanh để tìm con. Bé bị thương rất nặng, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bé đã ngừng thở. Cô ngất lịm, đến khi tỉnh lại, miệng không ngừng gọi tên con. Anh ngồi bên nhẹ nhàng an ủi cô mà lòng xót xa vô hạn. Cô lại khóc ngất đi.

Đến lần thứ ba cô tình lại thì luôn miệng lẩm bẩm một mình. Bác sĩ nói cô đã bị điên…

Anh từ chức và tìm một công việc theo giờ để có thời gian chăm sóc cô. Những lúc anh đi làm đành nhờ hàng xóm. Cô vẫn lẩm bẩm gọi tên con hay ôm gối cười ngây dại. Thấy đứa trẻ nào cô cũng đuổi theo và gọi đó là con mình. Anh chỉ còn cách khóa cô ở trong nhà. Cô lúc thì cười, lúc lại khóc nhưng khi nhìn thấy ảnh con cô lập tức bình tĩnh lại, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt trên ảnh. Ánh mắt sáng lên nét hiền từ.

Thời gian dần trôi. Có những lúc nửa đêm, cô đột nhiên gọi tên con. Mọi người trong xóm đều biết đến người vợ điên, có người cảm thông, có người thương hại, có người lại xem đó như là trò đùa. Đáng nhẽ anh sẽ có một tiền đồ sáng lạn nhưng chính vì người vợ điên mà anh mất tất cả. Anh hận cô. Anh bắt đầu nghiện thuốc lá và rượu, ngày nào cũng say mềm, tính khí trở nên nóng nảy.

Cô lờ mờ nhận ra sự thay đổi của anh. Anh hút rất nhiều thuốc. Nhân lúc anh không để ý, cô giấu thuốc đi. Không thấy thuốc, anh hỏi, cô chỉ cười ngây dại. Anh hằn giọng: “Nếu cô không đưa ra đây tôi sẽ đánh chết cô”. Cô giật mình sợ hãi, thu mình vào góc tường. “Cô có nghe thấy không, mau đưa ra đây”, anh vẫn quát tháo. Cô run rẩy rút điếu thuốc từ gầm giường đưa cho anh, anh giật lấy và lại gắt lên với cô: “Nếu lần sau cô còn giấu thuốc đi tôi sẽ đánh chết cô”.

Cô vẫn có thói quen giặt quần áo mỗi khi anh ra ngoài, thường là lấy quần áo của con ra giặt. Cô vuốt nhẹ quần áo con, ngửi mùi hương trên đó và lại cười ngây dại.

Cô đổ bệnh, bác sĩ bảo cô không sống được bao lâu nữa.

Anh hút thuốc, nhìn chằm chằm vào người vợ đáng thương. Cô vẫn điên như trước, chỉ là giờ đây dễ mệt hơn, quậy một lúc đã lăn ra ngủ. Để cứu cô anh đã bán hết những gì có thể, cuối cùng anh phải bán cả ngôi nhà đang ở.

Cô đau đớn nhìn anh, tay chỉ vào họng mà nói không thành lời. Cô thở khó nhọc, run rẩy nói với anh: “Em rất đau”. Sự đau đớn của cô khiến lòng anh tan nát. Từ trước đến nay anh chưa từng thương yêu cô, nhưng đến hôm nay, anh đã rơi nước mắt. Anh nói với cô, anh không còn cách nào nữa, những gì anh có thể làm được anh đã làm hết rồi… Dường như cô cũng biết mình không thể sống thêm được bao lâu nữa, không còn lấy tay ra hiệu mà gắng gượng thở, nước mắt cứ thế tuôn trào.

Cô ra đi vào sáng ngày hôm sau khi anh còn đang ngủ. Đến lúc anh tỉnh dậy, cô đang nép vào lòng anh, mắt vương lệ. Trên giường đặt lại một bức thư, viết: “Gửi anh yêu”.

Anh vội vàng mở thư, những dòng chữ rõ ràng như in sâu trong mắt anh. Cô đã viết cho anh lúc cô tỉnh lại:

Anh yêu!

Em đang khóc khi viết cho anh những dòng chữ này. Em biết mình sắp không qua nổi. Hôm nay, em bỗng dưng tỉnh lại, có lẽ là do sức tàn trỗi dậy, có lẽ là do ông trời thương hại em, cho em cơ hội cuối cùng để nói lời từ biệt với anh. Em vẫn còn nhớ con của chúng ta, nhớ lúc con gọi… Khoảnh khắc đó, anh biết không? Khoảnh khắc đó em đã khóc. Em ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của con. Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con của chúng ta, nhẫn tâm với em như vậy. Nằm dưới lớp đất đó có lẽ con mình cô đơn lắm vì không có ai chăm sóc. Con đang đợi em. Em phải đến bên con, chăm sóc con.

Anh yêu! Cảm ơn anh vì anh đã mang đến cho em một gia đình, một đứa con, giúp em hoàn thành thiên chức của một người phụ nữ. Mặc dù anh chưa từng nói với em rằng anh yêu em nhưng em vẫn yêu anh, yêu anh đến cả khi chết đi rồi. Những ngày tháng ở bên anh mặc dù rất đau khổ vì anh chưa từng quan tâm đến em, yêu chiều em, nhưng em vẫn đợi đến ngày anh nói lời yêu em. Giờ em không thể đợi đến ngày đó nữa rồi.

Anh yêu! Anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà em yêu. Khi em rời xa thế giới này, anh sẽ là người đàn ông duy nhất của em.

Anh yêu! Cảm ơn anh vì tất cả, em đã khiến anh phải vất vả rồi. Xin lỗi anh, em phải đi đây, em không thể cùng anh đi hết quãng đời còn lại được nữa.

Anh yêu! Em hôn anh lần cuối. Đó là nụ hôn nồng thắm và vĩnh hằng. Hãy để những giọt nước mắt đau khổ suốt bao năm qua tuôn trào trong giờ phút này. Em đi đây. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc con thật tốt.

Mãi mãi yêu anh!

Anh khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết thế nào là đau khổ tột cùng. Anh ôm chặt cô trong lòng, nhớ lại những khổ đau mà cùng từng phải chịu đựng, nhớ lại những điều tốt đẹp về cô. Từng giọt nước mắt anh rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt gầy gò của cô.

Anh để cô nằm bên cạnh con. Quỳ trước mộ cô, hai mắt anh mọng nước, ôm lấy mộ, anh thì thầm: “Em yêu! Em biết không? Cho đến tận hôm nay anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Anh yêu em, thật đấy, rất yêu em. Trước đây anh không tốt với em, giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng hổ thẹn. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau mong được đền đáp. Em yêu, anh yêu em, em có nghe thấy không?” Anh gục đầu lên mộ cô khóc nức nở. Nhưng cô mãi mãi không thể nghe thấy được.

Kiếp sau nếu anh lại được làm chồng của em, anh sẽ chăm sóc em, yêu em suốt đời, được không em?


Thứ Hai, tháng 6 28, 2010

Khi vợ ở xa nhà!

Mỗi giọt nước mắt là dấu hiệu của sự tan vỡ, mọi sự im lặng là dấu hiệu của cô đơn, mỗi nụ cười là dấu hiệu của thân ái, mỗi một tin nhắn là dấu hiệu của ký ức anh nhớ về em.
Và anh đang dần nhận ra những bài học trong cuộc sống. Đó là học cách chăm sóc, học cách mỉm cười, học cách khóc, học cách cho đi, học cách tha thứ, chia sẻ, tin tưởng, học cách yêu và học cách để nói với em rằng: “Anh nhớ em”.

Đôi mắt anh đang bị tổn thương bởi vì anh không thể nhìn thấy em. Đôi tay anh trống rỗng bởi không thể giữ được em. Đôi môi anh lạnh giá vì không thể hôn em, và trái tim anh đang tan vỡ bởi vì anh không có được em.

Một từ “tạm biệt” đơn giản cũng có thể khiến chúng ta khóc. Một lời nói đùa đơn giản cũng có thể khiến chúng ta mỉm cười. Và anh hi vọng những lời nhắn giản dị có thể giúp em nghĩ đến anh. Bởi vì anh nhớ em.

Thật hạnh phúc khi chúng ta có gia đình. Và thông minh nhất, khôn ngoan nhất là những người biết gìn giữ niềm hạnh phúc đó.

Thứ Năm, tháng 6 24, 2010

Một ngày xung đột của Gia Đình nhỏ


Thêm VideoVơ ơi! Anh không biết giải thích thế nào cho vợ hiểu những suy nghĩ và lo lắng của mình cho vợ vì nói ra anh lại sợ suy nghĩ nhiều ảnh hưởng tới em và con.
Em cứ bảo chúng mình mỗi người một suy nghĩ khác nhau, nhưng nếu những suy nghĩ ấy cùng chung mục đích là xây dựng một gia đình, một tương lai cho cả nhà thì suy nghĩ đó là trùng nhau là giống nhau em.
Đôi khi cùng một suy nghĩ nhưng có lẽ những hành động lại khác nhau vì hoàn cảnh sống của mỗi người trước đây khác nhau. Nên mọi việc cần cả 2 người em ah!

Thứ Hai, tháng 6 21, 2010

Tâm tư của những người mang tâm trạng!


Hôm nay có vẻ mình là một người mang tâm trạng, mà chẳng biết tâm trạng cụ thể gì nữa. Có những lỗi lo xem kẽ với nhưng niềm vui những thành công đầu đời.
Khi xuất thân từ một làng quê nghèo khó của một gia đình truyền thống. Tôi bắt đầu bước vào ngưỡng cửa Đại học, với nhiều cái mới lạ, cái mà mình coi là ước mơ đối với những người học trò và bước đi từ một làng quê nghèo khó. Trong 4 năm học tự lập với sự trợ giúp của bố mẹ từ tiền bạc và tình thương yêu nuôi nấng mình để vượt qua những năm học khó khăn để được một kết quả tốt trong học tập. Qua 4 năm ấy mình mới thấu hiểu được cuộc sống hơn, tình yêu thương của gia đình hơn và tình anh em bạn bè như thế nào. Rồi cuộc sống sinh viên dần qua đi bước vào đường đời với hai bàn tay trắng nhưng tôi may mắn hơn là có tấm bằng đại học để bước vào đời. Thật may mắn hơn tôi được làm ở một công ty bất động sản có ưu thế tốt ở quê nhà. Rồi 2 năm làm ở đây tôi cũng đã trưởng thành nhiều hơn, thu nhập ổn định hơn. Mình cảm thấy tự tin để xây dựng một Gia đình nhỏ với một người mình yêu thương. Rồi những gì đến nó đã phải đến, sau khi lập gia đình cuộc sống mới càng trở lên khó khăn hơn: Thu nhập- công việc - Gia Đình.
- Thu nhập- Công việc: không phải là nhiều nhưng mà ổn định, cùng với một môi trường các anh em thật là vui vẻ, cởi mở tạo điều kiện tốt cho tôi làm việc. Nhưng cũng chính từ đây công việc càng nhiều áp lực, càng nhiều khó khắn mà mình thấy kiến thức của mình thì chưa đủ để đáp ứng hay sao đó nó cứ tồn đọng lại và làm cho mình cảm thấy có khắn hơn.
Những ước mơ lớn nhưng không bao giờ mình chịu làm từ những ước mơ nhỏ, mình cảm thấy mình lười hơn, sức ì lớn hơn. Chắc chắn từ này phải thay đổi cách làm công việc một cách chuyên môn hơn với đúng sức của mình hơn.
- Cuộc sống- Gia Đình: Một Ngôi nhà- Những đứa con- Người vợ hiền - Phương tiện đi lại;
Một ước muốn nho nhỏ nhưng đối với tôi nó là thật lớn lao, chắc phải cả một quá trình phấn đấu với những người xuất thân như tôi.
Vợ và con ơi, anh đang phải đếm từng ngày để chờ mong ngày đó.

Thứ Ba, tháng 6 08, 2010

Giấc mơ trưa


Hôm nay ngày 8/6/2010, một buổi trưa với cái nắng đầu mùa. Với những giấc mơ nho nhỏ như những người bình thường, những gia đình bình thường. Với những cảm xúc xen lẫn cả buồn vui. Hy vọng tương lai sẽ mỉn cười với vợ chồng mình. Vợ ơi, tất cả vì tương lai nhé cho dù cuộc sống có nhiều khó khăn em nhé!
Yêu vợ nhiều lắm!

Thứ Ba, tháng 12 29, 2009

GIáng sinh 2009 - Yêu vợ nhiều lắm!


Nguoi Viet Nam (12/24/2009 5:47:38 PM): Giáng sinh đến cùng với những cơn gió lạnh nên mọi người thường bảo mùa đông thật lạnh. Nhưng a hãy tin rằng e luôn ở bên a khi a cảm thấy buồn, cô đơn hay cảm thấy mùa đông thật lạnh.và e luôn mong chúng ta sẽ cùng đi đến cuối con đường
Nguoi Viet Nam (12/24/2009 5:47:53 PM): a co biết tâm trạng của e luc này không ?
Nguoi Viet Nam (12/24/2009 5:49:30 PM): k biết có phải e quá ích kỉ hay k nhưng khi nghe xong những gi a nói e đã khóc và e k muốn a biết la minh khóc nên e đã tắt vội điện thoại đi
Người Việt Nam : Em đã hi vọng thật nhiều
Người việt Nam :Người ta thường bảo khi lấy chồng rồi thì phải thực tế chứ không lãng mạng như hồi yêu được, nhưng em không nghĩ anh đưa em về thực tế nhanh như vậy!
Người việt nam : Một giáng sinh thật buồn!
Nhưng vợ ơi biết không anh yêu vợ nhiều lắm!